Pages

Monday, March 7, 2016

Sự trưởng thành của 1 người khi bước ra thế giới bên ngoài đong đếm bằng lòng người, bằng những câu nghi vấn ngờ vực khả năng của bản thân, bằng những nỗi buồn chưa chắc chỉ dừng lại ở 2 chữ "thoáng qua".
Rồi lúc mệt mỏi, lại nghĩ đến những tương lai "tươi đẹp" mình đã vẽ ra từ lâu rồi không biết mình có đủ mạnh mẽ để biến được điều đó thành sự thật không. 

Thôi đừng nói vội đến tương lai, vì bây giờ mình đang sợ. 
Sợ phải đối mặt với cái thế giới hiện thực khốc nghiệt mà mình dày công chuẩn bị tâm lí từ lâu nhưng vẫn không đủ xài...
Sợ mình sẽ đánh mất niềm tin vào bản thân nhanh hơn mình tưởng
Sợ phải trở thành một phần của cái thế giới đó, đến lúc có thời gian quay đầu lại thì chẳng còn thấy hình dáng của con bé ngô nghê chân thật ngày nào.

Sự tự tin của mình bốc hơi nhanh chóng để sự tự ti ngự trị. 
Phải đối mặt với cái cảm giác mình không như mình nghĩ... 
Tất cả đều không như mình nghĩ 

Mình muốn hèn nhát chạy trốn thật xa, đến nơi nào còn được trong vòng tay mẹ cha che chở. 
Muốn hèn nhát từ chối cơ hội trở nên cứng cáp, thật mạnh mẽ 
Mình muốn rất nhiều, nhưng không làm được. 

Mình ao ước có thêm những ngày tự do nghêu ngao hát vu vơ để lời ca bay trong gió
Mình ao ước có thêm những ngày khóc vội nhưng lại cười nhiều hơn
Mình ao ước những ngày mình có thể "đanh đá" "cay nghiệt" với cuộc đời
Những ngày chỉ cần muốn đi xa, sẽ được đi xa.

Tại sao lúc nào mình cũng lựa chọn những con đường khó đi rồi khựng lại từ những bước đầu tiên? 
Nhanh lấy lại dũng khí, rồi bước tiếp thôi, dù không thể nhìn thấy con đường đi có hình dạng ra sao...

Đến bao giờ mình không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa? 
Đến bao giờ mới thôi cảm thấy để tồn tại thật khó khăn?