Pages

Saturday, October 28, 2017

Flowers Blooming

From Tablo-Epik High to his daughter.

"Do you still remember?
The good memories have become dust and piled up.
I'm afraid they'll be blown away by the slightest breeze.
I'm afraid. I'm a lost one.

Everything I love makes me cry.
All that I live for makes me die.

My child, when you follow, take a good look at the path I took.
Because one day, I won't be next to you so I leave my footsteps-avoid them.
Go follow those who have taken the easier path, for that is the right path.

My path curved like a question mark, just birth countless problems.
I hope the dream you are dreaming, looking at me, doesn't turn out to be a nightmare.
After reaching the end, what I was looking for- eternity, the cure.
No, there's not a thing that resembles an answer.
Perhaps the starting pistol was pointed towards my back.
Listen, even if the entire world welcomes you they'll soon abandon you so let's go before it's too late.
Though it might look splendid
Don't be fooled by diamonds and gold.
Don't become drunk from the applause
Sometimes they'll tie your feet with compliments.
Even if they lay a red carpet for you,
Don't forget-it's dyed red from your blood and sweat.

After reaching the end, I've learnt fame and money don't mean a thing.
I've lost one, too many things, I'll support whatever you become, I'll support you,
Just don't become me.

They took everything from me
They stole the ground beneath my feet
They left me high and dry
To sell a fucking lie
Left me to die, it's all right.
I've never bought the lies.

I've lost. No. You've lost the one.

I hope your dream is the one that you can reach.
I hope your dream only shows what you can grasp.
Because success takes away as much as it gives.
I hope your dream doesn't give you anything too valuable.
I hope your dream doesn't gather too much attention.
Keep it like a secret, and always hold your breath.
Because the world takes away as much as it gives.

I hope your dream isn't too good to be true."

https://www.youtube.com/watch?v=S7VqQN_FW_A

Friday, August 11, 2017

"Mẹ ơi, sao người ta vẽ được đám mây to vậy mẹ?
Mình đang ở thiên đường hả, mẹ ơi?"


.
.
.

Năm 4 tuổi đi du lịch tôi đã ngây ngô hỏi mẹ tôi như thế.
Và bà mỉm cười.

Hôm nay tôi chỉ muốn hỏi
Bay lượn giữa những đám mây, liệu mẹ có đang hạnh phúc, và mỉm cười?

Friday, January 6, 2017

Đài Loan
07/01/2017 

Ta nào biết trước mình sợ gì đâu
Cho đến khi bất ngờ nó ập đến
Nhìn cây vàng, lá đổ, xơ xác
Như hồn ta bị gió thổi vật vờ. 
Có những lúc, nghẹt thở, trong mơ
Mơ thấy nhiều người chưa bao giờ biến mất
Vươn cánh tay, ta níu người bất lực
Tự hỏi mình, lúc tỉnh giấc, về đâu?
Cứ ôm ấp những hi vọng viển vông
Rồi tự mình gục ngã,
Lưng chừng.  

Phải rời xa 1 vài người thì mình mới có thể là chính mình. 
Năm mới,cái mốc không to không bé vừa đủ để mình nhìn lại bản thân, "chỉ" mong bản thân tìm được đáp án cho những câu hỏi lửng lơ bị bỏ ngỏ
Mong bản thân cần làm gì thì làm nấy 
Lúc cần ngủ thì ngủ 
Lúc cần học thì học 
Lúc cần mạnh mẽ thì đừng yếu đuối 
Lúc cần từ bỏ thì đừng đắm chìm
Và lúc không việc gì phải nghĩ thì đừng nghĩ. 
Cũng đừng giận dữ hay tổn thương bởi những điều đã cũ. 




Ở nơi xa, nhớ Cún, dù em khoẻ hay em sắp phải rời xa chị, chị hi vọng em sẽ không cô độc. 
Nếu có thể, vào một ngày đẹp trời, chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo nhé. 
Ngày ấy có nắng đẹp lung linh, gió mát, em vẫn còn có thể nhìn thấy chị cười 
Và em luôn nấp sau lưng chị như mọi khi, cựa đầu vào người chị. 
Ngay lúc này đây, chị khao khát ôm em thật chặt, để em thấy mình luôn được yêu thương, để em dù có đau nhưng tim luôn ấm áp, vui vẻ,
Nếu như em có ra đi, mà chị không thể tiễn 
Em đừng buồn chị quá nhiều, cũng đừng lo chị sẽ vì em mà khóc đến sưng mắt. 
Hãy tin rằng, mình sẽ còn gặp lại. 
Và chị cũng không phiền nếu mình phải khóc mỗi đêm đến sưng mắt vì nhớ em
Khóc nhiều thì mắt chị mới long lanh, 
Như mỗi khi Cún nhìn chị vậy. 
Chị luôn vui lòng, vì Cún mà khóc. 
Vậy nên Cún đừng vì chị mà lo lắng hay nghĩ ngợi nhiều. 
Chắc Cún cũng nhớ Mẹ lắm. 
Chị thì nhớ cả 2 người, rất nhiều. 

Monday, March 7, 2016

Sự trưởng thành của 1 người khi bước ra thế giới bên ngoài đong đếm bằng lòng người, bằng những câu nghi vấn ngờ vực khả năng của bản thân, bằng những nỗi buồn chưa chắc chỉ dừng lại ở 2 chữ "thoáng qua".
Rồi lúc mệt mỏi, lại nghĩ đến những tương lai "tươi đẹp" mình đã vẽ ra từ lâu rồi không biết mình có đủ mạnh mẽ để biến được điều đó thành sự thật không. 

Thôi đừng nói vội đến tương lai, vì bây giờ mình đang sợ. 
Sợ phải đối mặt với cái thế giới hiện thực khốc nghiệt mà mình dày công chuẩn bị tâm lí từ lâu nhưng vẫn không đủ xài...
Sợ mình sẽ đánh mất niềm tin vào bản thân nhanh hơn mình tưởng
Sợ phải trở thành một phần của cái thế giới đó, đến lúc có thời gian quay đầu lại thì chẳng còn thấy hình dáng của con bé ngô nghê chân thật ngày nào.

Sự tự tin của mình bốc hơi nhanh chóng để sự tự ti ngự trị. 
Phải đối mặt với cái cảm giác mình không như mình nghĩ... 
Tất cả đều không như mình nghĩ 

Mình muốn hèn nhát chạy trốn thật xa, đến nơi nào còn được trong vòng tay mẹ cha che chở. 
Muốn hèn nhát từ chối cơ hội trở nên cứng cáp, thật mạnh mẽ 
Mình muốn rất nhiều, nhưng không làm được. 

Mình ao ước có thêm những ngày tự do nghêu ngao hát vu vơ để lời ca bay trong gió
Mình ao ước có thêm những ngày khóc vội nhưng lại cười nhiều hơn
Mình ao ước những ngày mình có thể "đanh đá" "cay nghiệt" với cuộc đời
Những ngày chỉ cần muốn đi xa, sẽ được đi xa.

Tại sao lúc nào mình cũng lựa chọn những con đường khó đi rồi khựng lại từ những bước đầu tiên? 
Nhanh lấy lại dũng khí, rồi bước tiếp thôi, dù không thể nhìn thấy con đường đi có hình dạng ra sao...

Đến bao giờ mình không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa? 
Đến bao giờ mới thôi cảm thấy để tồn tại thật khó khăn? 

Thursday, February 18, 2016

Gặp gỡ nhau là ngọt ngào hay cay đắng?
Ai có thể cùng ta nâng cạn chén nồng?
Nuối tiếc bỗng nhiên cũng trở nên đẹp đẽ
Khiến ta lưu giữ những gì đáng khắc ghi.


Monday, February 8, 2016

Nếu như ... mở mắt ra đã là 10 năm sau
Bạn hi vọng mình sẽ trở thành người như thế nào?

Nếu như ...mở mắt ra bỗng quay trở lại mười năm trước
Bạn hi vọng mình đang làm gì khi ấy?


Monday, December 7, 2015

Thu.

Có lời tạm biệt nào không nhức nhối
Lại dịu dàng như cơn gió thoảng qua?
Tỉnh giấc người không còn ở bên ta nữa
Để mặc ta bên cạnh đống tro tàn

Có giọt nước mắt nào chỉ mặn ko đắng?
Rơi một lần buốt tận tim gan
Mùa lá tàn, rụng rơi nhiều như thế
Như biệt ly, sinh tử, vô thường.

Giá buốt, tim gầy, chết khô, heo hắt
Tuổi thanh xuân lạnh lẽo, vắng tiếng cười
Giáng sinh năm nào, vội trao ánh mắt
Giờ người xa, xa mãi, không về.

Ngày vắng người, như ngày vắng nắng
Xuân, hạ, thu, đông chẳng biết khác biệt lúc nào.

Thôi không buồn nữa, vì còn những đôi tay
Luôn sẵn sàng nâng lên lau giọt nước mắt
Hoài niệm cũng chỉ là một cách
Khiến ta sống trọn vẹn hơn với chính mình.

Ngày qua ngày, người vẫn luôn trẻ mãi
Vết thời gian cũng không thể in dấu in hằng

Thôi thì, hạnh phúc ở nơi khác
Cũng hơn là hạnh phúc ở nơi đây.