Pages

Monday, December 7, 2015

Thu.

Có lời tạm biệt nào không nhức nhối
Lại dịu dàng như cơn gió thoảng qua?
Tỉnh giấc người không còn ở bên ta nữa
Để mặc ta bên cạnh đống tro tàn

Có giọt nước mắt nào chỉ mặn ko đắng?
Rơi một lần buốt tận tim gan
Mùa lá tàn, rụng rơi nhiều như thế
Như biệt ly, sinh tử, vô thường.

Giá buốt, tim gầy, chết khô, heo hắt
Tuổi thanh xuân lạnh lẽo, vắng tiếng cười
Giáng sinh năm nào, vội trao ánh mắt
Giờ người xa, xa mãi, không về.

Ngày vắng người, như ngày vắng nắng
Xuân, hạ, thu, đông chẳng biết khác biệt lúc nào.

Thôi không buồn nữa, vì còn những đôi tay
Luôn sẵn sàng nâng lên lau giọt nước mắt
Hoài niệm cũng chỉ là một cách
Khiến ta sống trọn vẹn hơn với chính mình.

Ngày qua ngày, người vẫn luôn trẻ mãi
Vết thời gian cũng không thể in dấu in hằng

Thôi thì, hạnh phúc ở nơi khác
Cũng hơn là hạnh phúc ở nơi đây.





Sunday, December 6, 2015

Ngày cũ.


"Đã dũng cảm nhiều rồi, nhưng vẫn thấy ưu phiền.
Nhiều chuyện chúng ta đều có lựa chọn
Chỉ là chuyện đã qua rồi mới nhận ra." 

"Hà cớ gì phải hoang mang đến vậy?
Đôi khi tỉnh táo mới là bắt đầu của những sai lầm 
Không cần thiết, cũng không quan trọng
Trở thành một kẻ khờ khạo, thật tốt biết bao."

"Tôi chỉ muốn được xuất phát, không có mục đích.
Nếu chưa đủ đau khổ, sẽ không thể dứt lòng "bay" đi
Nhưng nếu không có mơ ước, hà tất phải đi xa đến vậy."

"Tôi chỉ còn lại chút bướng bỉnh vậy thôi.
Cũng có thể coi đó là ưu điểm của tôi."

"Hà cớ gì tôi phải nói dối
Khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là hay quên." 

"Có lẽ tôi cần thêm thời gian."

Tuesday, March 24, 2015



"Rừng tối đen và sâu thẳm

Nhưng tôi còn một lời hứa

Và còn hàng dặm dài phải đi trước khi ngủ

Và còn hàng dặm dài phải đi trước khi ngủ"

Robert Frost. 



Wednesday, February 18, 2015

Chuyện của mùa đông .

Có những thứ đã cũ 
Nhưng không ai dám vứt bỏ
Như 1 lời nói dối 
Bản thân tự nói với mình 
"Vẫn còn dùng tốt, không sao đâu."