Sắc
đen tô điểm con tim em,
Một
màu đen như thể bị thiêu cháy, thế đấy.
Em
đấm thẳng vào gương bất cứ lúc nào em thích
Nhìn
bàn tay đẫm máu, em nghĩ,… tại sao mình lại thích thế?
Nụ
cười trên môi anh, long lanh
Nhưng
lời anh nói, em nghe sao, thật lạnh.
Thời
gian trôi qua, anh càng giống em hơn
Nhiều
khi em cảm thấy như thể nghiệp chướng đang theo đuổi mình.
Ái
tình nó có cái tên thật mang tên “hận thù”
Hi
vọng là khởi đầu của thất vọng và sự tuyệt vọng
Tại
sao em không biết rằng bóng ma đang phủ lấp em hằng ngày
Nó
bắt đầu từ chính thứ ánh sáng mang tên anh
Em
và anh chấm dứt cũng đã được 1 thời gian rồi
Những
hiểu lầm luôn là nguyên nhân của những nỗi đau
Em
thậm chí chẳng thể hiểu hết bản thân mình
Nên
hi vọng anh hãy cho em biết bản thân em đang hiểu lầm.
Mọi
người nở nụ cười với cố gắng che mờ đi sự thật,
như
thể… họ đang rất hạnh phúc
Họ
đang che dấu những dối trá đằng sau những yêu thương,
như
thể… nó là mãi mãi.
Phủ
lấp thế gian em chỉ là 1 màu đen
Khởi
đầu là kết thúc , chỉ trắng và đen.
Tình
yêu là thủ đoạn, đôi khi em tự nghĩ….
Thật
ra tại sao mình lại như thế, tại sao?
Sắc
đỏ của đôi môi hệt như màu đỏ của sự gian dối.
Thời
gian trôi qua, ngôn ngữ của 2 chúng ta ..
Là
những sắc màu mà 2 ta sẽ chẳng thể nào ăn khớp
Kể
từ khi gặp anh, thống khổ là điều duy nhất còn sót lại.
Mỗi
ngày đối mặt là những chuỗi khó khăn và cám dỗ
Giờ
đây em hát lời chia xa , hãy để em nói
Đây
là lời thú nhận cuối cùng.
Một
ngày nào đó, khi em lặng lẽ rời khỏi thế gian này
Em
có lẽ đã bỏ lỡ anh
Một
ngày nào đó, khi mà em chế ngự được hết buồn phiền
Lúc
đó, có lẽ em sẽ phải hối tiếc.
Em
sẽ quay về con đường mà em đã xuất phát
Một
mùa hè mà, lúc anh và em còn yêu nhau, nó đã qua từ lâu.
Biến
mất rồi…